Nếu em không yêu tôi thì ngày đầu tiên gặp tôi em đừng nói để giờ đây em lại làm tổn thương tôi đến vậy.
Nếu em không yêu thì đừng nói |
Ngày mới yêu nhau em luôn rót vào tôi những điều ngon ngọt, lắm lúc tôi không tin được những gì đang diễn ra vì em đến với tôi quá nhanh và thắm thiết đến vậy.
Hôm chia tay tôi lên đường vào Sài Gòn nhập học em bin rịn, níu kéo làm tôi như muốn bật khóc vì thấy em dễ thương làm sao. Trong một buổi chiều hè vội vã em tiễn chân tôi đi và… cuộc tiễn đưa diễn ra thật bình dị, vì không lãng mạn ngọt ngào như một cái ôm chặt hay đơn giản chỉ một cái vẫy tay chào…Tất cả những điều thường hiện diện trong mọi cuộc tiễn đưa ấy trong lúc này đều không tồn tại. Thay vào đó chỉ một dòng tin nhắn: “Anh lên đường bình an, em không đến tiễn chân anh được vì em sợ phải khóc rất nhiều, em sợ anh rồi phải trễ hẹn chuyến đò như bao lần và anh đừng quên ở quê nhà anh luôn có một người con gái đang mỏi mòn chờ trông…”. Nó như một “lộ phí tình yêu”, một “dược liệu thần kỳ” để tôi tự tin vững tiến trên con đường đầy chông gai sắp tới, hơn cả những cái ôm thật chặt, hay nụ hôn giã từ.
Ai nói em ngang ngạnh khó bảo,“người ta thường nói tôi yêu em là ngu tôi yêu em là khờ…”, vì tính em hay thay đổi chỉ yêu chơi qua đường. Làm sao tôi tin được khi mà tình yêu em dành cho tôi trong lúc này thật rõ ràng và ý vị.
Những ngày tôi và em xa cách, mà không, hai chữ “xa cách” ấy chỉ đúng nghĩa về mặt địa lý của nó mà thôi vì chúng tôi luôn lúc nào cũng có những giây phút nhớ thương nhau. Tình cảm mà chúng tôi dành cho nhau tưởng chừng không có sức mạnh nào phá vỡ được. Những cảm giác “yêu xa” chúng tôi đã trải qua như là một quy luật nghiễm nhiên của tạo hóa.
Chẳng có một quyền lực tối cao nào ngăn cản được khi con tim đã quyết định rẽ lối |
Đêm nào tôi cũng nhận được lời chúc ngủ ngon từ em và ngược lại em cũng vậy. Rồi ai cũng tự biết chăm sóc bản thân mình và học cách lớn lên để bên kia không phải lo lắng. Hay “những ước mơ được đứng cạnh nhau và ngắm tuyết rơi trắng xóa mùa đông, ai cũng muốn gửi chút nắng ấm ở đây cho bên kia đỡ lạnh”. Hay thổn thức hơn là nỗi chạnh lòng khó tránh khi cuối tuần dạo phố nhìn người ta tay trong tay, chợt nhớ về một ai đó đang say ngủ ở một khung trời khác, tay trái chợt tự nắm lấy tay phải, khẽ dặn lòng rằng “thời gian sẽ nhanh thôi…”
Rồi khoảnh khắc trông mong đã đến sau bao năm chờ đợi, tôi sắp được gặp em, những lời hẹn ước tưởng sớm thành hiện thực, tôi sẽ ôm em thật chặt, hôn em thật sâu. Nhưng những ý nghĩ mơ màng ấy mãi không bao giờ có được vì giờ đây em đột nhiên lạnh lùng thay đổi, một cái nắm tay hay một dòng tin nhắn cũng không còn nữa và chỉ toàn những lời điêu ngoa, dối trá. Có thể người ta nhận xét em là đúng, lẳng lơ yêu chơi qua đường. Nếu em không yêu tôi thì ngày đầu tiên gặp tôi em đừng nói để giờ đây em lại làm tổn thương tôi đến vậy. Tuy yêu em nhiều nhưng biết làm gì đây khi mà chẳng có một quyền lực tối cao nào ngăn cản được khi con tim đã quyết định rẽ lối.
Hôm nay chợt nhìn thấy em qua Facebook cùng những dòng status ngọt ngào của một ai đó dành cho em để những nỗi nhớ mông lung, những nỗi buồn vô hạn, mênh mông khó tả trong tôi lại ùa về. Tuy tất cả đều đã thuộc về miền ký ức xa xưa nhưng mỗi khi nghĩ tới tôi lại thấy rất khó chịu, lòng như thắt lại, hất tung lên và xé tan tành. Để rồi những dư vị của tình yêu đầu đời sao cứ đọng mãi trên mi.
Nguồn: 24h