Chẳng gì có thể nói hết nhưng đủ biết với em anh quan trọng như thế nào. Chưa bao giờ hối hận vì đã bước tới và yêu anh. Nếu nắm tay em đau quá, buốt quá, cứ buông ra anh nhé.
Đừng vì yêu em mà làm đau bản thân |
Chờ gì ở những tin nhắn với lời trách móc, hay những cuộc điện thoại không bao giờ nhấc máy? Chờ gì sau những trận cãi vã, những lần ta mắt đỏ hoe nhìn vào nhau? Chờ gì sau những lần sợ hãi? Chờ gì sau những lời yêu thương, sau khoảng không đang rón rén nín thinh? Em chờ cái gì chính em cũng không biết. Một mình ôm trọn góc tối này, tay em run lên vì sợ hãi, không đủ dũng khí gửi một dòng tin nhắn. Em biết người ta chờ gì ở em, biết người ta là gì trong em, nhưng em đã làm được gì?
Em đứa con gái không biết nói lời ngon ngọt, cười nhiều nhưng cáu gắt thì sao? Thì chỉ có anh mới biết mặn đắng và chát. Cũng chẳng ngoa khi tự nhận ngữ như mình thì ai yêu. Em yêu nhưng điều duy nhất làm được cho người ta là nước mắt và niềm đau. Người ta đau em biết, hờn ghen, uất hận em cũng biết, nhưng em bao giờ cũng chọn cách nín thinh, vờ cho mọi thứ thả trôi. Vì em sợ cái đứa ác miệng như em sẽ nói ra những lời làm người khác đau. Nhưng chính anh đã làm được gì để thay đổi con người em. Nhẹ nhàng hơn, quan tâm người khác hơn và yêu nhiều hơn thì hẳn rồi, lúc tức giận cũng khác, rồi nhả đủ thứ mặn đắng vào mặt người khác. Đúng kiểu hến mở miệng
Chính em cũng phải ghê sợ bản thân mình. Em mặc cho người ta đứng chờ nếu thích, nếu muốn, không hề liên quan đến em. Người ta đau, cứ đau nếu không lành, cũng chẳng hề liên quan đến em. Người ta khóc, cứ khóc nếu có nước mắt, em cũng có nước mắt và mọi thứ vẫn chẳng thể liên quan đến em. Thế cái gì liên quan đến em? Xa lắm, mênh mông lắm, là gió của những ngày nắng hay mưa rét đầu đông, là hơi mát từ mỗi sớm chăng? Chẳng là gì, chỉ là sự ảo tưởng.
Hơn một lần em bắt dừng thứ tình cảm quý giá của người ta lại - tình yêu. Em bắt người ta dừng lại vì cái gì, vì thứ cảm xúc sáng nắng chiều mưa và điên khùng lúc nắng trưa chăng? Đôi khi tự huyễn hoặc tại sao mình lại một lần nữa bước vào niềm đau, nhưng nào ai biết trước đấy đã là niềm đau hay là trái chín đầu mùa. Tự em bước vào à? Không, là người ta, là đôi bàn tay thô ráp, mùa đông lúc nào cũng lạnh, mùa hè thì lại rực nóng nhưng em vẫn thích. Em yêu đôi bàn tay đấy, nhiều lần trong đêm, trong cơn mơ, hay trong lúc hoảng sợ, lúc yêu thương nhất em đều cố tìm đến đôi bàn tay ấy. Em muốn gì? Em muốn đôi bàn tay ấy nắm chặt những ngón tay ngắn ngủn và xương xẩu của em, đơn giản thế nhưng em lúc nào cũng cảm thấy an toàn và được vỗ về.
Vậy mà sao em lại đòi rời xa đôi bàn tay ấy, đổ tại nắng à, hay tại tiếng cười ngoài kia lôi kéo em? Không, tại con tim em nói rằng đừng làm người khác đau và tổn thương nhiều hơn nữa. Mọi sự ở lại đều là muối mặn.
Em vẫn chưa đi vì không thể thiếu anh. Anh vẫn nhẹ nhàng, sâu sắc và nới rộng vòng tay bao nhiêu em lại cố cay độc, bóp nghẹt nó bây nhiêu. Hờn dỗi vô cớ, mặt lạnh tùy thích. Em luôn lý giải rằng em là em, là chính em, không muốn ai đó biết quá nhiều và hiểu em quá rõ. Em sai rồi, em đã để anh bước trọn vào khoảng không trong em. Anh hiểu em đến từng cử chỉ hành động. Có lần em đọc được ở đâu đó người ta nói: “Khi quá hiểu về nhau sẽ dẫn đến chia tay”. Em chỉ cười nghệch, cười vào cái sự vô lý nhưng giờ em bắt đầu tin.
Em tin vào mùa yêu bất chợt đến, tin vào tình yêu của anh sẽ làm cho bất cứ người con gái nào hạnh phúc. Hẳn rồi, người ta cũng mang lại nụ cười và niềm vui cho anh chứ không phải những cơn tức giận mất hết lý trí, những lần con tim khẽ rên lên vì tổn thương như em. Em vẫn mong anh được hạnh phúc.
Sao lại nhường phần cho anh lại sau, sao lại xếp anh ở ngăn kín nhất, ở nơi nghẹt thở nhất. Vì em muốn giữ anh là của riêng, không của ai khác, không muốn nụ cười ấy hé nở với bất cứ người con gái nào, không muốn cái lắc đầu hay ánh mắt hài hước ấy làm bất kỳ cô nào động lòng. Không muốn cái ôm thật chặt ấy dành cho ai khác ngoài em.
Những lúc ngồi xem anh, nghe mọi người hỏi: “Hai đứa yêu nhau à, sao giống nhau thế, chị em à”. Cười tự nhận anh là em trai mình, nhưng đúng ra phải là anh mới đúng chứ nhỉ, chỉ có anh mới lo cho em những chiều dông mưa, những trưa nắng, những lần giao mùa uể oải. Chỉ có anh mới đi cùng trên con đường mà em cũng không biết sẽ dẫn anh đi tới đâu.
Nhiều đêm nằm tưởng tượng, sau này ai lấy được anh sẽ là người hạnh phúc và may mắn, nếu như biết yên vị. Biết yên vị là sao, là không hay vùng vẫy, không hay mơ mộng; còn em quá trái ngược, em nhiều khi muốn thoát ra khỏi anh, muốn tự đi tới những nơi mù mịt mà không sợ ai phải lo, phải buồn. Chỉ là những lần em ngã đau mà thôi, em ngã rồi em tự quay về và bắt vạ anh. Nhiều khi khóc như đứa con nít để được đôi bàn tay anh nắm chặt, nhớ anh đến phát nghẹn.
Anh trong cơn mơ của em là người chồng lúc nào cũng chiều chuộng vợ, nhẹ nhàng âu yếm người yêu. Anh trong hiện tại vẫn thế. Không phải em không biết điều đó mà chỉ là em không muốn nói ra, sợ nói ra người khác sẽ cướp mất anh. Ngờ nghệch vậy thôi. Anh trong con gió về, lúc mưa đến là bóng mây che cả bầu trời cho em. Em sẽ làm gì nếu không có anh?
Sẽ là những ngày cười tít cùng lũ bạn, em vui quá à, hay em sung sướng quá? Không, em chỉ cố quên, cố chôn vùi mọi thứ vì sợ thôi. Em sợ một ngày em sẽ không chịu nổi, sẽ ra đi, lúc đấy em còn lại được gì? Em sợ điều đó, sợ chiều đông phải co ro một mình, sợ lúc gió về phải ngẩn ngơ nhớ thương với mấy điệu ảo lòng, em sợ trưa nắng mệt nhoài phải ôm gối một mình vì sẽ chẳng ai tưới mát, sợ mỗi sớm thức dậy không thấy anh đến.
Em yêu nhưng luôn lo sợ mọi thứ, không phải vì không tin anh mà em tin cái gì cũng có thể thay đổi, hơn hết em tin mình là đứa có bản tính xấu xa. Nếu một ngày không có anh em sẽ thế, cũng có thể em sẽ dùng men rượu để chìm vào sự quên, vào giấc ngủ, hay chút khói thuốc cay mèm mà em không biết. Nếu một ngày không anh em sẽ cố để nó đi thật nhanh. Nếu một ngày không có, em xin anh hãy cười nhé, em thích anh cười.
Chẳng gì có thể nói hết nhưng đủ biết với em anh quan trọng như thế nào. Chưa bao giờ hối hận vì đã bước tới và yêu anh. Đừng vì yêu em mà làm đau mình nhé, nếu nắm tay em đau quá, buốt quá, cứ buông ra. Em sẽ không bao giờ trách cứ anh đâu, chỉ cho đó là sự tìm đến với sự tròn đều thôi.
Nguồn: vnexpress